Tô Minh nhắm chặt hai mắt, nó cảm chộ kiêng kị ảnh hình đêm nay nhóng chộ biến thành loại cảm giác nặng nài, luẩn quẩn trong suốt lòng hắn. Cảm giác ấy, chứa chan thê lương lậu, bi ai.
‘cỗ xương đó hồi đương sống là người nè trong tộc Hỏa Man, vì sao chỉ có ngơi lắm trạng thái trong suốt quá đệ biến hóa vách Nguyệt Dực trường đoản cú kết thúc sinh mệnh…nhiều nhẽ, ngơi là cường giả…tộc Hỏa Man…’
Phim Vi Sao Lac
Trước mắt Tô Minh hiện nay ra điều xương quái dị. Khẽ thở trường học, trong đầu nghỉ, điều càng đả y khó quên là đoạn văn phức tạp.
“Phu tôn giáo Man dục, với tám phương, dư thừa hỏa dung huyết, niệm xuất phần thương tình, niệm tẫn nhiên sườn. giả dụ hỏa nguyệt ló khỏi mây, thiên địa bát ngát. buổi ấy trầm mặc, tiết hỏa trùng trùng, cửu quây cực, nhất quây pháp, nhiên Hỏa Man chín bái, vách bái hỏa chi thông!”
Tô Minh giò hiểu rặt nghĩa cốp nói này, trầm tư mặc tưởng. nó quét mắt coi Bạch lẻ đứng đằng rìa còn coi xét xung quanh quéo, dung nhan bình diện nhiều tò mò, hiển nhiên không trung biết chỗ này là đánh cái gì.
“phai ôi thôi, Bạch thiêng liêng gác nương.” Tô Minh mỉm cười, nhảy người lên bò hướng đường ra ngoài.
Bạch Linh cấp theo sau. canh hỉ sớm muốn mau chóng rời khỏi đây, ở chốn nà mỗi giây đều khiến o khó chịu.
Tinh Ly Biet
Mới béng ra khỏi cửa, nhoáng lát bên ngoài lắm gió núi gào thét tràn cung mây vào người, khiến người min nhiều cảm giác bị cuồng gùi thu hút quách. Bạch thiêng liêng dung nhan phương diện tái nhợt, túm chặt chẽ vách đá đằng cạnh.
Đối với người tử nhỏ được bộ nhạc cưng chiều như canh, đỉnh núi thế nè gác chưa kiêng leo, hiện nay mặc dầu cắn răng chịu đựng mà khuôn bình diện ngày càng tái nhợt đã lộ ra cô sợ hãi.
Tô Minh đánh giá Bạch lẻ. nghỉ chưa tầng thấy cô gái nào đẹp như vậy, đặc biệt là khuôn mặt tái xanh khiến người đau dạ.
“Thôi, tớ cõng o vậy.” Tô Minh gãi đầu, tim đập rộn nhịp.
“Ngươi…” Bạch lẻ lưỡng lự một chút, lại nhòm dưới chân vực sâu ngàn mét, chung cuộc nhẹ gật đầu.
Tô Minh nâng cao tinh thần, ngồi chồm hổm xuống. Khuôn phương diện tái nhợt cụm từ Bạch linh nghiệm nổi màu hồng, im lặng nằm trên lưng chừng Tô Minh, hai tay bản năng ôm cổ nó.
Tô Minh chớp mắt, y cảm nhận được từ sau lưng truyền đến sự mềm mại và mùi hương chui vào mũi. Hít sâu một hơi, trong suốt tim ngơi vương vít điều gì đó.
“Vậy…canh phải ôm chặt chịa tôi à, đừng để té xuống rồi trách trui.” Tô Minh phản xạ nói, mà lại chẳng nghe sau vơi phát vào tiếng gì. nghỉ lưỡng lự đơn lót, tụ họp ý thức chóng vánh leo xuống núi.
Nhanh nhẹn như ngơi lại thêm thân thuộc vùng núi nè, dù cõng đơn người cũng chứ bị ảnh hưởng nhiều. nhưng bữa nay chẳng biết đả biết bao, Tô Minh bay đường đều là hơi nhấp nhô, đôi khi thân khiêu vũ vọt xuống dưới khiến người sau lưng kinh hô, hắn lại ngay tức thì bắt lấy đơn số dây mây hoặc vách đá.
Cảm nhận thân mềm mại càng ôm chặt chịa mình, Tô Minh lộ vẻ mặt đắc chí.
Phim Au O Vi Dau Todaytv
Vốn chớ cần dùng thời gian quá lâu là có dạng leo xuống Hắc Viêm Sơn, Tô Minh lại dùng tròn hai tiếng đồng hồ mới chậm chạp bay xuống. chốc Bạch Linh đỏ phương diện ẩn chứa khủng hoảng nhảy đầm xuống vơi Tô Minh, ngơi đương thầm nhớ tiếc, mắt xoay tròn ho khan vài tiếng ngóng Bạch thiêng liêng.
“Nơi nào là rừng núi, tuyết đọng rất dày, nhiều đừng ít chốn đặt cạm bẫy, lại cách Ô Long cỗ nhạc hơi xa, đơn mình canh chỉ sợ sẽ gặp hiểm. Vậy về, tôi trước đưa o tới Ô Long bộ nhạc rồi lại phứt nhà mình.” Tô Minh chậm rãi nói vừa quan sát sắc mặt Bạch thiêng liêng.
tã lót nó thấy o giả vờ lần khần thời bụng thầm mừng, vội mở miệng.
“nhưng mà lối chẳng dễ béng, nếu không trung thời cứ để tôi tiếp kiến cõng canh, như vậy lắm thể hà tằn hà tiện thời gian, tớ cũng lượm chút trở đi nhà.” Tô Minh nhíu mày, dòm dung nhan trời, nói.
Vi Do La Em
“Vậy…” Bạch thiêng liêng cắn môi dưới, mặt lại đỏ bừng. lát mới từ ngọn núi trèo xuống cô liền thấy vào hành quây cố ý của người nè, nếu đơn lối đều như vậy…trong mắt Bạch thiêng liêng lắm vừa thẹn vừa giận.
“sao? mình chính là ân nhân cứu mạng cụm từ o!” Tô Minh trừng mắt. thấy mắt Bạch linh nghiệm lắm tia tức giận, ngơi hơi lo mà nghĩ tới là mình cứu đối phương thời lại hùng dũng bệ vệ ngay.
“cô lắm gì không vui nữa? Thôi được, dù biết bao cô cũng là Man Sĩ, tuy nơi nào có không ít dã thú, lắm nhiều bẫy rập, nói giò chừng còn giàu Nguyệt Dực, mà lại cẩn thận tí chắc là đừng sao…Vậy nhé, trui phứt đây.” Tô Minh thở vào, xoay người muốn phứt hướng cỗ nhạc.
không trung đợi ngơi bước ra vài bước, sau lưng truyền đến thanh âm mềm yếu kèm theo sốt ruột.
“Vậy…vậy cảm ơn…anh. tớ giò biết lối, anh đưa mình trở phai bộ nhạc mực tàu tôi về.”
Tô Minh thầm mừng, nhưng sắc bình diện tĩnh tâm như chơi, ngược lại hơi cau mày vờ vịt dáng không muốn lắm. Liếc Bạch linh nghiệm một cái, y ngồi chồm hỗm xuống, mất nhẫn nại giục.
Vừa Đi Vừa Khóc
“sít lên đây phắt, xem coi trước tã trời tối lắm thể trở quách chả. Nếu chẳng thể quay dận thì cần kiếm chỗ qua đêm.”
Bạch linh nghiệm mở to mắt trông Tô Minh, đối với người trước mắt, cô hiểu tí đỉnh, đặc biệt là nhớ tới hồi ở bộ phường càng khiến cô có nhút nhát đừng biết nói gì nữa.
Hơn nữa, quan yếu nhất là, người nào là bước đến lót o vô vọng nhất. Ở trong suốt động đá vôi, dung nhan mặt đối phương và sự quyết đoán khiến o khó quên.
No comments:
Post a Comment