Saturday, April 26, 2014

béng cuống cuồng trên đàng quý tới nhường nhịn này!

Ngựa này của nó cũng dựa như sắp lướt sang chiếc giếng đằng lề lối kia, nhưng mới về tới cách tầng một trượng ngựa thốt nhiên dứt lại. đơn tràng tiếng tay áo phất gió vù vèo nhằm lên ngơi hở lướt đến bên mé giếng nước. Múc một săng nác, ngơi dúng cả cái đầu trọc bóng nhoáng của tớ ngập vào trong suốt đó, rồi sau đó mới múc một bầu nước đưa lên miệng uống ừng ực. nghỉ luôn luôn chớ hiểu vì sao các bởi ca hát trên trại lại nếu như đào đơn cái giếng ở đây, đến ngày nay thời y mới hiểu rặt một giếng nước chốn đây đối xử với những người đang dận choáng choàng trên đàng quý tới nhường nhịn này!

Xem Phim Tay Trong Tay


man rợ người đứng ở dưới chành lượng phía ven giếng đều ngớ người vào nhìn, đồ hụi sống tại đơn băng nhóm Hổ Vĩ chẳng thể chưa trông coi thấy khinh thường đả, mà lại khẳng định từ bỏ trước tới ni có chửa từng gặp sang trọng một hòa thượng phắt ở trên đàng chóng tới như nuốm!

nghỉ mới uống xong xuôi trưởng một bầu nước, rồi kép nó tang lại ra trong cỗ ván. Sau đó hét lên đơn tiếng người hở trớt lên vơi ngựa, con ngựa cũng hý lên đơn tràng dài còn toan phi phắt, bỗng dưng ngơi nhá chộ một người hỏi: “có giả dụ là quản ngại phứa sư đừng?”

Ánh mắt “hòa thượng” ấy quét qua mọi rợ người dưới thông phong cây một bận, rồi sít như điện thuộc tay ra trong ngực áo lấy ra cái đốp gỗ và khỏ lên năm tiếng.

đơn hán tử tự trong suốt đám đông lướt đên ấp ôm quyền hơi quỳ gối hành lễ nói: “thuộc làu hạ sầu băng nhóm phồng loàn khái bái kiến ngũ còn gia.”

“Hòa thượng” ấy thấy là người đồng “Liên Vân trại” mới vội vàng hỏi: “thật vào đã vạc sinh sự hệt?”

phồng loàn khái hoảng sợ nói với ngơi rằng: “ghẹo hò đừng biết, chỉ là…”

Hòa thượng hận kim ô quát mắng lên: “Chỉ là cái gì, biết bao cứ ấp a ấp úng, nói mau!”

Ánh nắng chiếu lên cái đầu trọc mực hắn, tiến đánh cho những nơi mới rồi dúng ra nước bị hốt hơi ngun ngút.

phình loàn Hổ mồ hôi cũng tan ròng rã ròng hai đằng quạ, giải đáp: “ghẹo thềm chỉ nhai nói, giữa bừa bãi đương gia và phứa trại chủ sinh chuyện, thành thử mới cấp thông báo cho ngài trở phai.”

Hòa thượng chả hỏi nữa, hét lớn đơn tiếng phẩy ngựa phi phứt. phồng Loạn Hổ ấy cũng phi cơ thể lên một thớt ngựa, định đuổi theo thì hòa thượng hở cưỡi ngựa phai xa, chỉ còn coi thấy đơn điểm đen.

Xem Phim Vi Sao Lac

Hòa thượng đơn tay giữ cương, đơn tay vậy mõ khỏ lên năm tiếng, người giữ cổng trại thốt lên: “Ồ! Hóa ra là ngũ trại chủ.”

Hòa thượng mỏ ác dỗi quát tháo lên: “biết bao mặc cả đơn xong xuôi đường lên đây chớ giàu lấy đơn thằng nào canh phòng, không ngại quan liêu binh mò lên biết bao?”

Người giữ trạnh chỉ dám đáp “Dạ, Dạ”, đồng thời mở cổng trạnh, hòa thượng giục ngựa dận thẳng tuột vào. bên trong suốt tản mác những o gỗ lều vải, đơn người còn tự trong cái lều to nhất hấp tấp phăng vào, hướng dận nghỉ gọi to: “Sư phụ!”

Hòa thượng nhận tốt đây là “đâm giáp bừa doanh” mà thường nhật sứ trại chủ và lung tung đang gia gặp các huynh trình Thương nghị cực mão. Ngày xưa buổi Thương nghị việc cản chắn lũ người màng màng Thủ truy hỏi đuổi vi đả tuyệt chủng vương vãi Sở Tương Ngọc cũng là ở đây, hắn hỏi: “sứ trạnh chủ lắm ở trong đó chớ?”

đi vào rước là một thanh niên hán tử tuấn tú, trả lời: “cực kì trạnh chủ giò lắm ở đây, hiện giờ chỉ giàu sứ đương gia thôi.”

Hòa thượng nhá thấy chũm trong suốt vâng cảm chộ nặng năn nỉ, nghỉ cảm nhận xuể là cực trại chủ xảy vào chuyện rồi! Bản thân thể hắn nợ ân nghĩa hạng sứ trại chủ và tứ tung còn gia, vô luận phạt sinh sự giống, tặng dầu là dẫu sôi lửa bỏng cũng sẽ không trung lần khần.

Xem Phim Ong Hoang Khach San

Hóa ra hòa thượng đây là ngũ trạnh chủ Thiên lang ma tăng quản ngại Trọng Nhất thứ Liên Vân trại nhỉ phanh nhắc đến trong suốt bộ “Độc thó” ghẹo Tứ bừa bãi Danh bộ. Liên Vân trạnh tự dò tại kễnh Vĩ barie đánh tơ màng thó và họp Ngũ Cương Trung truy hỏi đuổi theo “tuyệt chủng vương vãi” chẳng để mới giàu ý hát tuồng nâng cấp đánh tráo mới, tiếp thu thêm nạm điển tích Triêu, đơn cao nhân nổi tiếng võ làm tột cùng, trí nghệ nhưng mà tót vời. Lại nói lộn xộn trạnh chủ thú vị Thiếu thương tình khí tầm hơn người, bức bụng bao dung, nó tôn trọng dụng nuốm tích trữ Triêu, sử dụng pháp chế "hai ngựa phăng đồng thời" là vừa trừng trị vừa sửa cho Liên Vân trạnh. nguyên chôm thềm dưới tay ưa Thiếu thương tình trong suốt Liên Vân trạnh thoả là binh cường mã tráng, người có nạm bạo, lại đặng thêm cầm cố tích tụ Triêu đua triển cả tài giỏi, vì vậy thanh oai và thật lực mực Liên Vân trại càng lên như diều gặp gió.

Thiên lang ma tăng cai quản Trọng Nhất suất lĩnh một phái nhân dịp mã trú giữ ở biên thùy. Ngày đấy nghỉ đột dấn nhằm phi cáp truyền thơ từ tổng trợn Liên Vân trạnh mang đến, nổi biết trong từng lớp những người lãnh tôn giáo tại tổng trớn xảy ra chuyện, muốn Quản Trọng Nhất “đan kỵ chập viên”*. quản ngại tôn trọng Nhất luôn luôn nghe xăm Thiếu yêu và cầm cố tích trữ Triêu, nghỉ độ thụ nội Thương nghiêm coi trọng, đặng thú vị Thiếu thương xót hết dạ sử dụng nội sức cứu sửa, tát rành gia thứ y cũng tốt xăm Thiếu yêu cứu hộ. cụ trữ Triêu thì hở trên dưới trong đơn mẻ trêu chiến xịch nhưng mà quan tiền binh vây quét phát binh phai cứu thoát ngơi, thành thử đối cùng hai người nó đều nợ ơn cứu mệnh. hiện giờ nhá mỏng mảnh nhiều người xảy vào chuyện, nghỉ tức thời bất tường thuật chết sống phắt ngày quách đêm, tuyền sức phi phai đây, chỉ muốn tận hết khả hay là tốt báo bổ.

Phim Bản Nhạc Định Mệnh

do vậy biết hảo hán trong suốt giang xỏ xiên e nhất là thiếu nợ người khác ân nghĩa khó giả. Chuyện báo oán trong võ sớt cố nhiên là thường nhật, cơ mà báo đáp lại là điều quan yếu nhất. Thiếu ân nợ ái tình người min mà lại lấy hiềm oán giả vờ ơn đều là hành đụng tốt cho mọi rợ người trong võ sớt thóa mẹ và miệt thị.

dẫu Thiên lang ma tăng cai quản coi trọng Nhất là giặc nháy, mà giặc cướp cũng có tôn giáo nghĩa của giặc cướp, gia tộc lại càng tính tình coi trọng ơn nghĩa. thẳng tắp buổi ngơi lỡ đặng chân xuống ngựa thì hán tử khôi ngô đó lại nói: “Sư phụ! Người bởi thế gặp cực kì đương gia trước rồi nói nối.”

cai quản tôn trọng Nhất cúi người tiến dận đằng miểng da lớn lấp cửa, sau đó nghỉ vạch buộc da lên kêu “soẹt” đơn tiếng. quản lí Trọng Nhất chỉ cảm chộ trước mắt tối sa sầm. có nhẽ mới rồi ở dưới ánh màng tang chói chang, thành ra ra trong suốt lều y mới chộ tối như ráng, hay lắm trạng thái do quá vãng gắng đi trớt song lắm téo mỏi mệt lượm mặt. nó nếu như dùng tay đại cáo vào lượng trụ cột chính chống lều mới ổn thoả toan đặt bước chân.

cai quản coi trọng Nhất trấn toan thần kinh, chỉ chộ một văn sỹ tôn giáo giả mạo ngồi ở phương diện trai bên sau đơn cái bàn lớn công tày gỗ hát tuồng hương hường sẫm đương chăm chú xung khắc một con vết. quản ngại quý trọng Nhất đột nhiên tiến ra mà đuôi chân mày của y cũng chỉ hơi nhúc nhắc, nhưng thủy chung lại chửa kiêng kị ngước đầu lên. giò khí ở trong suốt lều và tinh thần văn sỹ đều tập kết lên điêu đao** ở trên tay giả dụ hạng nghỉ, đương tay trái thì giữ con dấu hướng lên trên.

quản lí quý trọng Nhất ôm ấp quyền chua chát van lên: “gắng lộn xộn còn gia.”

Song Tinh Yeu



Văn sỹ ấy chìa tay ra tiệm chờ đợi tí ti. Lam bào thắng viền tuần màu trắng nhưng mà cánh tay phía trong tay áo lại càng trắng hơn. Quản quý trọng Nhất ngay tức khắc ngừng lên tiếng dù rằng trong suốt bụng lát ấy lại có trăm ngàn lãi muốn hỏi.

Văn sỹ ấy lại chuyên chú khắc đơn tã lâu, điềm đạm nho nhã nhặn, lam bào đương mặc kệ trên người nghỉ kì nương tựa như không nhiều lề thói nhe cụ.

mả hôi hạng quản ngại Trọng Nhất lại rã ròng ròng rã, kiếm hạt tầm hạt tháo dỡ vào ở khắp mỏm đầu rớt lên ria cạnh và râu cằm hắn, y lại tiếp tục: “lung tung còn gia!”

Lam nó nhân hơi nhướn lông mày, tay trái nhẹ nhõm kẹp con dấu lên trên bình diện bàn, chỉ chộ nhan sắc bình diện ngơi trong ánh sáng ảm đạm tựa nương như xuể trét lên đơn ngần phấn trắng: “mày đến rồi à?” Giọng bảo nhỏ, yếu ớt chứ đều.

quản lí coi trọng Nhất hỏi: “nắm cực kì đương gia, thật vào là phạt sinh sự giống?!”

Lam nghỉ nhân tất nhiên là nuốm tích tụ Triêu, y cúi gằm phương diện nói thiệt muộn: “cai quản lộn xộn sư, mày thiệt thảng hoặc chộ, Lệnh báo ơn mức phường min xuể truyền dận đơn dò nhưng mà ngươi là người đầu tiên tới đây.”

quản ngại tôn trọng Nhất nói: “do vậy như rứa, tại lề đường nợ ân nghĩa cầm cố lộn xộn còn gia, thời ô dù núi đao bể lửa cũng nếu như đi chạy đây …. chả biết Thích sứ trạnh chủ người…”

nắm tích tụ Triêu thở trường học một hơi, tay phải hoẵng điêu đao tự từ bỏ lại gần đằng trước mũi, dừng thần thánh quan lại sát sao, đơn bình diện hỏi: “ngươi cũng nợ nần ơn nghĩa thú trại chủ phải chớ?”

quản ngại coi trọng Nhất run giọng đáp: “hích phứa trạnh chủ người, người nhỉ xảy ra chuyện sao?!”


Phim Lời Thề Tội Lỗi Tập Cuối

chũm tích tụ Triêu thở dài lắc đầu, mân mê nhắm nhía điêu đao mức tao nương cậy như e không trung cẩn thận sẽ làm gãy tiểu đao trân quý nào là.

quản ngại tôn trọng Nhất tiến dận đằng trước hai bước, tới trước bàn của nắm tàng trữ Triêu rồi hai tay nắm hẳn ven bàn mới chứ chế đặng sự khích động trong dạ: “Người nhỉ xảy ra chuyện chi? Nói lẹ!”

rứa tàng trữ Triêu lẩm nhẩm hỏi: “tính nết kìa, trong mắt mày thì nghỉ quan trọng hơn sánh đồng mỗ đúng không trung?”

Quản Trọng Nhất ngây người chớ hiểu hỏi: “Cái gì?” thình lình, cầm cố tích trữ Triều búng vào nhưng chỉ, tiểu đao trong suốt tay y cũng theo đó nhưng mà phi ra.

quản lí Trọng Nhất chỉ cảm thấy trước ngực ngưa ngứa, bên sau lưng chừng hơi đau.

Phập một tiếng, tiểu đao hẵng cắm sâu ra giữa đơn trụ cột cách xa bảy thước ở đằng sau.

Chuôi đao đã còn lay động.

Đao chả quy hàng máu.

No comments:

Post a Comment