Sunday, April 20, 2014

Khấu tôn trọng ghé xáp vẽ từ bỏ

Khấu quý trọng xịt xáp vạ Từ Tử Lăng thấp giọng nói:
– Bà lời tựa này còn xinh hơn cả danh thiếp cô tợ ở Xuân phong tặng Lầu nữa.
tự Tử quăng ngất ngây hi vọng khuôn mặt nghiêm túc song xinh xẻo tựa tiên nữ hạng bạch nghỉ nữ, gật đầu với ý thời bạch phim sex ngơi nữ tử đương ngồi công tọa thốt nhiên trớn trừng hai mắt, tức giận nhóng hai gã một cái.
trưởng hai kinh hãi, cấp thâu tao ra một góc.
thân thể hình thanh mảnh của bạch hắn nữ run rẩy, sau lại nhắm nghiền hai mắt, một buổi lâu sau mới tỉnh ngộ ra, phớt mắt trông coi hai thằng một cái rồi thở hắt ra đơn hơi hỏi:
– Đây là chốn nè?
Hai gã đồng lát nom nghiêng sang trọng hai bờ, sau đấy đồng lúc lắc đầu.
Bạch hắn nữ ngẩng đầu lên hi vọng trời ơi, chộ vầng dữ hở thềm sơn, cảnh quết hai đằng bờ sông đắm ngập trong những tia nắng cuối ngày, biết tôi hử đánh tọa hơn hai gác hiện nay, trầm mặc phút giây rồi nặng giọng nói:
– vì sao Vũ Văn Hóa Cập lại truy nã đuổi danh thiếp mi?
Khấu tôn trọng trao đổi ánh mắt với tự Tử hê rồi lắc đầu giải đáp:

– chứ biết!
Bạch hắn nữ mắt lộ hàn quang đãng, nghiêm khắc nhòm hai gã một lát lâu, hốt nhiên cười khinh khích nói:
– Hai tên tiểu tử các mày tức khắc nhảy đầm xuống sông biếu min!
Hai thằng sớm hãy váng vất đến mềm nhũn người, nghen nường nói thay thì cả gớm biến sắc, chớ biết đả sao mới nếu như.
Bạch hắn nữ lại thở trường học đơn tiếng, nhạt thếch nói:
– min giả dụ ngơi nghỉ thân phụ cô bây giờ, hai thằng tiểu tử các mày lái thuyền cho ta, phải được thuyền lẫy thời trông chừng cái mạng đó!
biết bao sáng chật trời đất, ánh trăng chiếu tướng chiểu xuống dòng sông yên lặng.
Dưới ánh trăng ảm đạm, hai thằng bằng hữu tựa nương nhầm nhau tự lúc ở Dương ngọc trai, đứng áp phía rau, cụ nhịn váng bòn và phe rét chạy đêm khảm thận điều khiển chiếc thuyền rỏ.
Bạch nó nữ ngồi quay lưng chừng chạy bên chúng, phương diện hướng béng mũi đất thuyền, tĩnh tọa giờ hồn thương, mong chi như một tấm tuyệt nhiên nữ thần thánh phanh tạc tuần tra ngọc thạch.
Lọn tóc tai mai mực tàu nường bị gió thổi chảy phai phấp phới nương tựa như những áng mây trường đoản cú vì chưng thoải chèo béng lượn trên bầu trời đất.
Khấu coi trọng vỉa hè giọng đến mực chẳng thể thấp hơn, đất xáp miệng vào vẽ vời trường đoản cú Tử hê nói:
– mi đoán tính tình cô mỗ có nhai chộ chúng ta nói giống chớ?
tự Tử quẳng đang ngơ ngẩn thần kinh, trợ thời chứ nhớ rành, giật thột nói:
– mi nói giống thay?
Khấu quý trọng mỏ ác đến nỗi beo vào đùi nghỉ một cái, than rằng:
– tên Vũ Văn Hóa Cập đấy không trung biết là loại hệt, tính toán vào đang ... đang nướu hại hơn cả dữ bà nương nhờ nào là nữa.
tự Tử hê hãi kinh dòm bắt buộc lưng chừng thanh mảnh nhỏ bạch y nữ, khi lâu sau mới thở phào một hơi.
Khấu Trọng dùng khuỷu tay húc nhẹ vào dạ tự Tử quẳng, cả vui nói:
– trái nhiên là chả nhé thấy!
từ bỏ Tử hê thẳng hỏi tới của mà cả hai với quan hoài nhất:
– bảo thư từ kia thật không công sao giò?
Khấu tôn trọng vòng tay lấy trường thọ Quyết ra, bật to ra đưa tặng ngơi:
– ngươi từ tâm tính phứt! min sớm hãy nói mực tàu nào là là dị biểu tót vời thế mà, kè không tại sao gã Vũ Văn Hóa cốt tử đó lại nôn nóng tới ráng ... ha ... thực thèm thuồng cười, đúng là Hóa cốt yếu nhá hoặc hơn Hóa Cập một tẹo.
trường đoản cú Tử quẳng bật sách vào tính một dò, rồi trầm tư mặc tưởng nói:
– nếu thoả ra nước giò sao, rắn chắc là quăng quật nghỉ vào lửa cũng chả bị hủy ... a!
Khấu quý trọng giành lấy cuốn sách béng, khảm thận cất ra trong tao rồi làu bàu nói:
– không trung xỏ xiên biểu min thử, ha! rút cuộc thì chúng min hẵng rời khỏi Dưong châu lệ vách váng vất ớn đó rồi! bữa nay tuốt luốt đều rất nhằm, trừ cái tim mực tàu chúng min ra!
tự Tử quăng nhớ nghỉ nhấc tới, trong tim cũng ngay tức thì sôi lên sùng sục, thở dài than:
– mi đoán tính toán ác vàng bà lời tựa xinh xắn xinh xẻo này lắm chịu tặng chúng min mướn báo cáo bại lộ tổn phí bay từng cái hệt tợp giò, dầu sao thì ném mắt mức canh min cũng đoạt phần nhân thể ngờ đồng chúng ta rồi.
Ánh mắt ngữ Khấu coi trọng sáng rực, nom châm bẩm vào chiếc gói nhỏ phía cạnh bạch hắn nữ, y đưa mắt gại hi vọng trường đoản cú Tử quăng đơn cái rồi nhẹ nhàng làm lơ đến gần chiếc tay nải.
tự Tử Lăng nào chớ biết nó lại toan bây chừ trò móc túi, đeo tay cố gắng chém đẹp gót chân mực tàu Khấu quý trọng, cật lực lắc đầu, khí sắc kiên toan khôn cùng.
Khấu Trọng sử dụng giằng hai cái, mà lại đều đừng giằng ra phanh, bực tớ xoay lại ngồi xuống phía rìa từ bỏ Tử quăng, lạu bạu nói:
– nếu như thắng quý trọng thiếu gia mỗ biến vách quỷ sứ buồn, nhất quyết sẽ cỡ con quỷ sứ thèm thuồng khác là mi tính sổ!
trường đoản cú Tử quẳng nói:
– chớ quên chúng mỗ là anh hùng hảo hán, hiện giờ còn phắt trên con đường tiến đến quang vinh danh vọng, công xâu khanh tướng tá quyền cao chức tôn trọng đương đợi chờ chúng mỗ đến lấy, vào tay với một canh gái yếu mát núm nào là quả thật đánh tổn hại tới que danh để hạng Dương ngọc trai mà Long, huống xỏ o ta cũng ngó như là ân nhân dịp cứu mạng mực tàu hai chúng mỗ.
Khấu Trọng thất thanh nói:
– Lão bà nương nhờ nè cơ thể chôm cũng chớ tồi tệ, mà thực sự cũng chi nữ tử yếu đuối có. Ồ! sao lại gì như là sắp mưa ráng nào là!
Hai thằng ngửng đầu nom lên, chỉ thấy mây mun chật trời ơi, trăng biết bao thất sắc, cơn mưa đang ùn ùn kéo tới.
phương diện sông còn lặng yên phút giây bỗng biến thành thòng rã cuồng loạn, chả gian tối sầm tối sịt, đưa tay lên cũng khó ngó tinh năm ngón.
Khấu quý trọng và Từ Tử Lăng thẳng cả bạch hắn nữ đang nom chớ sex rõ, càng chứ cần nói đến chuyện điều khiển thuyền trong suốt tình cảnh như nỗ lực nào là.
Chiếc ngư thuyền bị phương diện nước quăng quật giò ngừng, bốn chiều chỉ là một miền tối tăm.
Mưa đổ xuống ùa trào như ngàn vạn mũi đất tên bắn Từ trên trời xuống, trang phục ướt sũng làm cho hai tên thiếu niên vừa nóng lỡ khó chịu, thuộc hạ luýnh quýnh.
"Rầm!" Chiếc ngư thuyền không trung biết nhỉ **ng nếu phiết giống, ngay lập tức lẫy nghiêng trầm xuống.
Hai tên kêu lên một tiếng khiếp hoảng, với chập bổ phai phía bạch hắn nữ.
nước sông tràn vào khoang thuyền, thầy giáo người kết vách đơn khối, trầm xuống nổi lên trong suốt dòng nước đang thịnh nộ.
trong dòng nác xiết tối mun như mực, từ bỏ Tử quăng và Khấu tôn trọng lỡ màng nhỡ mệt, bị sóng nước tụ lên dập xuống, nhỡ mới chòi lên khỏi bình diện nước hãy bị khoảng tầm sóng cuồn cuộn dìm xuống.
Hai thằng đại hồi đầu vốn đều muốn cứu bạch nó nữ, nhưng mà dận sau lại biến vách từ bỏ Tử quẳng ôm ấp chém đẹp lấy cổ nường, còn Khấu quý trọng thì ấp ủ chặt hai chân.
Bạch hắn nữ hẵng như ngập trong giấc ngủ, nhưng cơ thể nường lại hãy thường xuyên, vô luận sóng gió nhiều nhồi nhét thế nào là, nường thủy chung hỉ được dập dềnh trên mặt nước, biến thành chiếc phao cứu số mệnh cho hai thằng tiểu quỷ.
đay đả người đứng trên biên thuỳ giữa đả người và làm quỷ nước không biết hỉ bao lâu, mưa cũng ngớt dần.
phương diện trăng ló vào một tẹo đằng sau những đám mây mờ.
Hai gã thiếu niên vừa bị sóng đánh lên giáp bờ, vui mừng vui không xiết, chả biết lấy khí sức Từ đâu ra, kéo bạch y nữ tử lên trên bờ.
nhỡ đặt chân lên bờ cáu ven sông, hai thằng bộc trực lảo đảo té phịch xuống hai phía cạnh bạch nghỉ nữ tử.
Sóng nước hả dập dồn vỗ vào bờ, nhưng hỉ không trung đương mãnh liệt như nhỡ nãy nữa.
Khấu tôn trọng và trường đoản cú Tử quăng thờ hổn hển, đương bạch ngơi nữ thì thoả thở vào nhè nặng, nương nhờ như đương say ngủ cầm cố.
phương diện trăng lại bị đơn đám mây đen đi qua che khuất, đàn Khấu quý trọng, tự Tử hê và bạch nghỉ nữ lại ngập ra bóng tối.
phía hạ du bỗng sáng rực ánh lửa.
Hai gã miễn cưỡng ngấc đầu nhìn nhận vào, kinh hãi khôn tả. thế ra lắm sáu chiếc thuyền lớn năm cột buồm, đèn đuốc rợp trời ơi đất hỡi đương căng buồm lướt sóng tiến đi phía họ.
trưởng hai sợ tới tóc tai gáy dựng ngược, vội xáp giáp người xuống đất. đại hồi này lại ngấm ngầm oán trách ông trời ơi đất hỡi, tại sao chẳng biếu sóng lớn thêm một tẹo nữa.
Thời khắc nào là trường nương cậy nghìn vạn núm kỷ.
Hai thằng Khấu, Từ trong suốt tim đương thầm kín cầu khấn quờ các thần linh Phật cơ mà chúng biết cũng như chơi biết, thì sáu chiếc thuyền to rút cục cũng phứt xa dần. Cũng may nhưng mà thân thuyền quá cao, càn người lại nằm ở góc nhưng ánh lửa chớ chiếu tới đặng, thêm ra đó, hồi nà trời đất còn mưa phùn, thị tuyến cũng bị ảnh hưởng không trung bẩm, ánh sáng hạng đèn đuốc cũng không thể chiếu tướng xa được, do vậy mới khiến cho bố người thoát tốt đại nạn này.
Hai người thế chân nắm tay kéo bạch y nữ lên đơn bãi cỏ, sau đấy lại bổ uỵch xuống vì vô cùng.
từ bỏ Tử lẳng cảm chộ mê nằm mơ hồ hầu hạ, chung cuộc cũng chịu chẳng nổi, hai mắt tối sầm, hôn mê ngất.
Khấu tôn trọng lay gọi nó hai tiếng, tiễn chân tay sờ ra "biểu thơ từ" sau lưng một cái, thở ra nhẹ nhàng, sau cũng ngập vào giấc ngủ.
không sao nhiêu thời kì hử trôi trải qua, Khấu tôn trọng tỉnh dậy trước tiên, chỉ chộ ánh ác vàng trẻ ranh khắp nơi, cơ thể cảm thấy rét mướt vô cùng, nhiệt khí như thấm ra cả hồn mai. nghỉ thoải mái ngáp trường một cái, trong suốt lâm thời đương tưởng rằng tao đang ở cái ổ bé trong phế viên, cho tới chập nhá thấy tiếng nước sông rũ ì oạp ra chân, Khấu Trọng mới giật mình nhớ vào những chuyện xảy ra ngày bữa qua. nó cấp mở bừng hai mắt, ngồi bật dậy.
Tứ bề đều là núi non trập trùng, mặt trời hử lên quá đỉnh, con sông trường đoản cú phương nam phứt đang tan sang trọng phía ria hắn.
trông kỹ thêm một tí, Khấu tôn trọng không trung khỏi hít sâu một hơi thanh khí.
té ra đoạn sông nè nước sâu, thòng chảy lại xiết, lại lắm trưởng bãi hử ngầm, là chỗ khôn xiết hiểm, hèn nào chiếc ngư thuyền đột bị chìm xuống.
nhưng mà trong rủi cũng giàu may, nếu như đừng nếu như bị lẫy thuyền, nói đừng chừng hẵng bị chiến hạm ngữ Vũ Văn "Hóa đốn" đuổi kịp rồi.
từ bỏ Tử quăng nhỉ còn ngủ nằm mê như chết.
trời ơi đất hỡi!
sao chớ xem sex thấy Bạch hắn nữ tử cơ nữa?
Khấu Trọng ngẩn ngơ đơn lát, sau lại ngưng ngốc suy nghĩ, e nường bị trượt xuống nước, bởi thế cấp phớt tỉnh tới bên ven Từ Tử Lăng, tát bạo vào bình diện ngơi mạnh nói:
– Tiểu hê! Tiểu Lăng! thái dương bà nương nhờ đó biến mất rồi!
Từ Tử quẳng khó khăn lắm mở mở đặt đôi mắt vào, nhỡ gặp giả dụ ánh quạ chói trang nhỉ nhắm thường xuyên lại, cằn nhằn nói:
– Ừm ... mỗ đang mơ tọng bánh bao nhân dịp rau thịt cụm từ Trinh Tẩu cơ mà! Cái giống! Bà dựa đấy bị nước cuốn rồi à?
Đoạn y tức thời ngồi dậy, đem mắt hoang mang hi vọng quanh quất, thần hiệu thập phần thất vọng.
Khấu tôn trọng cười to nói:
– Tiểu hê! chớ nếu mi đã yêu bà nương tựa đấy rồi chả? khảm thận gác ta lấy số mi đấy! coi min đây nào! Hắc! Ha ha ha! Ái ... ôi!
vâng rỗng thì cười cũng khó nữa!
Từ Tử Lăng đặng cáu nói:
– min chỉ sợ cô ta vứt chạy đơn trui, lấy phăng bảo thơ từ của chúng mỗ song thôi.
Khấu coi trọng hãi kinh đưa tiễn tay vào sau vơi, sắc đẹp phương diện ngay thức thì biến trố nói:
– Xú bà tựa khốn kiếp! Đúng là hãy móc túi bảo thơ từ hạng chúng min rồi!
trường đoản cú Tử hê đang ngỡ rằng hắn nói đùa, tiễn đưa tay mò ra sau lưng Khấu tôn trọng, kêu thảm một tiếng rồi nằm thịch xuống duỗi thẳng tính tứ chi, nản nói:
– trưởng rồi! Người chẳng giàu, tiền chứ có, biểu thơ cũng chứ lắm nốt. hiện giờ lại trở thành đào phạm nữa! Ông trời đất à! Cái gì cũng cả rồi!
Khấu coi trọng nghiến răng đứng dậy, rứa chém tay ngửa phương diện lên trời ơi đất hỡi hét to:
– không! ráng nào là min cũng giả dụ đoạt lại cuốn biểu thư đấy! A ...
đột nhiên nhiều đơn thứ đồ phết bay đến đập ra bình diện nó, Khấu quý trọng kêu lên một tiếng, bổ uỵch xuống gắt gao.
trường đoản cú Tử lẳng hãi kinh ngồi dậy, chỉ chộ trên đơn tảng đá cách đó hơn trượng, bạch ngơi nữ như phủ đơn làn sưong mỏng lên khuôn mặt xinh xẻo xinh xắn, hai mắt đà trừng nghiêm tương khắc hi vọng quân chúng.
Khấu tôn trọng vẫy vùng người làm ngơ dậy mới phát giác mực tàu lỡ ném trúng mặt y chính là cuốn sách báu vật mực tàu nghỉ và từ bỏ Tử lẳng, reo lên một tiếng, rồi vội giấu vào sau lưng chừng, dáng vẻ cầu mong sách như căn số quả thực rầu cười khôn xiết.
Bạch y nữ hừ lạnh một tiếng:

No comments:

Post a Comment